Chiều thứ Bảy, em gọi điện hẹn tôi ra quán quen. Tôi mừng rỡ như đứa trẻ sắp đi lĩnh thưởng , luống cuống chạy đi mặc quần áo và chải chuốt gọn gàng. Em ngồi đó, im lặng như cả thế kỉ vừa lướt qua. Tôi chầm chậm tiến lại và tặng em một bó cúc họa mi thơm mùi gió Đông Bắc. Em reo lên và thỏ thẻ cười. Nụ cười bị lãng quên sau nhiều ngày nhiều tháng đã qua.
– Em đang định đi cắt tóc. Anh nghĩ em để tóc ngắn có hợp không ?
– Tự nhiên đi cắt tóc làm gì. Con gái để tóc dài nhìn vẫn nữ tính hơn mà – Tôi cau mày
– Nhưng em để kiểu này lâu rồi. Giờ muốn thay đổi một chút cho mới mẻ.
– Ừ. Nếu em thấy thích thì thay đổi một chút cũng không sao. Nhưng đừng cắt ngắn quá đấy nhé. Không anh gặp lại tưởng cậu con trai nào.
– Vâng. Đại ca yên tâm đi – Em cười tinh nghịch
Tôi biết em chưa bao giờ là cô gái yếu đuối. Nhưng tình yêu luôn đủ sức mạnh và cả tàn nhẫn để nhấm chìm bất cứ trái tim mạnh mẽ nào. Ngày hôm đó, tôi bỗng thấy ánh sáng hi vọng đang trở về đầy nội lực trên khuôn mặt nhỏ nhắn của em. Cúc họa mi nhỏ vẫn rung rinh trong gió lạnh đầu mùa bỏ lại những ngọt ngào và cả buồn đau khó tả của những ngày Thu đã qua. Nếu nỗi đau không đánh gục được em, thì chắc chắn em sẽ làm lại mọi thứ một cách tuyệt vời hơn bao giờ hết từ chính nỗi đau đó. Tôi vẫn luôn bên em bao tháng ngày qua với tư cách một người yêu em thầm lặng , không mong cầu được em đáp lại. Nhiều người nói tôi là kẻ ngu ngốc, theo đuổi mãi một thứ xa vời. Nhưng tình yêu là điều khó hiểu nhất trên đời này và đúng như lời bài nhạc Trịnh đang vang lên bên ly capuchino nóng hổi của tôi:
“ Hãy yêu nhau đi, quên ngày u tối
“ Hãy yêu nhau đi, quên ngày u tối
Dẫu vẫn biết mai này xa lìa thế giới“
Rồi một ngày không xa, em sẽ lại yêu. Yêu tôi hoặc một người khác, phải không cúc họa mi nhỏ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét