Lòng tôi chính thức bị café “bắt cóc” cách đây vài năm, sau khi đã bước chân ra xã hội, đã nếm mùi đời và đã biết mùi tình. Bắt đầu biết mê café. Đó là những chiều hè nắng chạy dài trên những con phố, khi mệt mỏi khi cứ phải guồng chân chạy đuổi vòng quay cuộc đời, tôi hay tìm về một quán café vắng. Gọi cho mình một phin đen đá không đường, vài điếu thuốc, đợi từng giọt đam mê rơi, mắt nhìn người người vội vã trên hè phố.
Tuyệt phối của café là với Trịnh ca và Thụy khúc. Cứ thử tưởng tượng xem? Đường phố thì đông nghịt người, nắng thì gay gắt cháy da cháy thịt như búa bổ đầu, họ cứ nhộn nhịp, vội vã ngoài kia, ta thì bình thản và yên ắng ngồi đây, một mình, một Trịnh ca, một Thụy khúc. Đó là lúc tôi bắt đầu lơ mơ hiểu những ca từ bất hủ và bất tử:
“Chiều còn vương nắng để gió đi tìm.
Vết bước chân em qua bao nhiêu lần.
Lời ru đan ngón tay buồn
Ngàn năm cho giá băng hồn
Tuổi gầy nồng lên màu mắt..’’
Đó là lúc café mới vào tới đầu lưỡi, đắng và chát, và với tôi, nó gợi buồn, gợi nhắc tới cuộc tình dang dở, nhớ em. Rồi hương café thoang thoảng nơi đầu mũi, lan tỏa dần dà trong vòm họng, cái vị đắng ấy nhạt dần, nhạt dần, lưu luyến và day dứt, như những hoài niệm :
“Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em, em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
Cũng đã muộn rồi
Tình ơi! dù sao đi nữa xin vẫn yêu em’’
Một ngụm café trôi từ đầu lưỡi, chạy khắp khoang miệng rồi tuột xuống dạ dày, ta còn đọng lại chút ngòn ngọt dịu dàng nơi cuống họng. Đó không đơn thuần những phản ứng hóa học, khi cafein di chuyển trong huyết quản, đó còn là một câu chuyện đời: có cố gắng gồng mình tận hưởng hết những đắng cay thì may mắn thay ta sẽ bắt gặp được những ngọt ngào để mà cảm nhận, để mà đắm say, để mà nhớ!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét